Đã thật lâu rồi nhỉ, blog này vốn dĩ đã từng là chốn để ta trốn tránh sự đời, tự kỉ u uất trong cái góc của riêng mình.
Đã thật lâu rồi, bỗng dưng nhớ về nó và quay về đây.
Thật ra thì tháng 10 vẫn còn quay về đây viết một bài sặc mùi thất tình và đau đớn.
Bây giờ thì quay về đây sau gần 2 tháng bỏ đi, quay về để viết một chút gì đó ngẩn ngơ, thẩn thơ vào một ngày Chủ Nhật rảnh rỗi nhưng lại khá là chán nản.
Cuộc sống một mình một người thật chẳng vui vẻ tí nào đâu, bây giờ mới nghiệm ra rằng sống với người khác vẫn có chút gì đó vui vẻ hơn. Tất nhiên, đó là những lúc ta cần một bờ vai để dựa vào, cần có người tâm sự một chút. Nhưng rồi cũng có những lúc ta chỉ cần an an ổn ổn một mình, đóng chặt cửa tâm lại và tự kỉ một lúc, thật lâu.
Thật ra thì sống một mình cũng có cái hay của nó, có thể tự do ngủ không đúng giờ, có thể tự do ăn uống linh tinh lúc lười biếng mà không sợ bị nhắc nhở, có thể…tự do suy nghĩ, suy tư, tự kỉ thật nhiều mà không phải che giấu cảm xúc của ta.
Sống một mình trong vài tháng cũng đủ hiểu rằng một đời một mình là không thể, vì con người mà, lúc yếu đuối chẳng phải luôn cần ai đó bên cạnh, cần ai đó nhắc nhở ta cách sống ngăn nắp hơn một chút, có kỉ luật hơn một chút, và cần ai đó nhắc nhở cho ta biết trái tim ta vốn dĩ cần chút ấm áp và nhịp đập để có thể tồn tại trên đời, cần ai đó để ta có thể bộc bạch tâm sự riêng trong những lúc suy sụp, và trên hết, cần một bờ vai để dựa, để khóc, để cười, để cảm thấy được bảo vệ.
Có một trích đoạn truyện thế này: Con người không phải cô đơn từ khi sinh ra, mà là cô đơn khi bắt đầu biết yêu.
Quả thật đúng là như vậy!
Yêu một lần, chỉ một lần thì đã đủ hiểu thế nào là cô đơn. Không cần tính đến loại tình yêu đó là gì, là tình bạn, tình thân hay tình yêu trai gái, nói tóm lại,một khi cảm xúc bắt đầu biết thế nào là rung động, cảm động, thì cô đơn sẽ luôn sánh đôi chờ đợi. Đấy là chưa nói đến tình yêu trai gái, cái thứ tình yêu luôn làm ta mất hết lý trí mà dựa dẫm, gắn bó.
Hôm qua một thành viên trong nhóm nhạc yêu thích của tôi kết hôn, tôi đi làm cả ngày đến chiều về mới sực nhớ ra, ah, hôm nay, kể từ hôm nay anh đã là hoa có chủ. Đóa hoa mà tôi luôn ít quan tâm nhất nhưng cũng không thờ ơ với anh. Tình cảm của tôi với anh là gì nhỉ? Là một fan, không phải fan ruột, nhưng đã gọi là fan thì vẫn luôn theo dõi những hoạt động của anh. Hỉ nộ ái ố của anh, tôi không phải là người sống thật gần anh để biết rõ, tôi chưa từng bao giờ tìm hiểu xem anh là con người như thế nào, chỉ là thấy anh trên sân khấu, vài lần hét lên vì anh, không sâu đậm day dứt như với thành viên yêu thích nhất của tôi, nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy chấn động. Bởi lẽ anh là một trong những chàng trai của nhóm nhạc tôi yêu thích nhất.
Kết hôn rồi, chỉ trong vòng nửa cuối năm, tôi đã nghe tin anh có bạn gái, và rồi kết hôn ngày hôm qua. Ah, nhanh thật đấy. Nhưng anh hạnh phúc là được! Chỉ cần anh hạnh phúc. Tôi đã bao lần mong các anh có thể nhanh chóng tìm được bạn đời, nhanh chóng chấm dứt cái cuộc sống cô đơn trong giới showbiz nghiệt ngã kia. Nay một người đã có gia đình thật sự của mình rồi, vậy thì những người còn lại chỉ còn là vấn đề của thời gian thôi. Hãy hạnh phúc nhé, các chàng trai của em! Em yêu các anh!
Có lẽ vì họ không phải người yêu của tôi, chỉ theo một nghĩa nào đó thì tôi cũng yêu họ, tuy rằng tình yêu của tôi dành cho họ không giống như tình yêu trai gái gương vỡ rồi thì không lành được, tình yêu tôi dành cho họ cao cả và vị tha hơn rất nhiều, vì vốn dĩ họ không làm tôi đau, họ chỉ làm tôi vui, làm cho tôi nhận ra rằng trên cuộc đời này, vẫn còn có nhiều câu truyện để bản thân học hỏi, như những câu truyện đời họ.
Tình yêu là thứ gì đó xa xỉ đối với tôi mà nói, nhất là trong thời điểm này. Chia tay một lần, đau đớn một lần, tôi tự khắc đóng cửa trái tim mình lại, chả hé mở cho ai, tuy lâu lâu cũng có một cơn gió ấm áp xuyên qua khe cửa ấy nhưng gió vẫn đơn thuần là gió, không thể làm bật mở cánh cửa cứng ngắc đó. Tôi thật ngốc! Và tôi biết điều đó.
Tự nhủ quãng đường đời còn lại còn dài lắm, một khi không ai ép tôi phải tìm cho bằng được một người bạn trai thì tôi vẫn sẽ tận hưởng tự do của mình, tự do vui, tự do buồn, tự do cô đơn, tự do cảm nhận những hỉ nộ ái ố của một kẻ sống độc thân.
Người ta nói độc thận vui vẻ là thật, tôi tin điều đó mà. Hiện tại tuy độc thân, nhưng sẽ đến một lúc tôi sẽ phải đối mặt với cái gọi là duyên phận. Duyên đến trong đời rất nhiều, ta có thể thấy cái duyên ấy mới lạ mà nắm lấy, nhưng lại bỏ lại phía sau cái đuôi tên ‘phận’. Tôi không muốn như vậy, tôi muốn nắm bắt lấy cả hai, vì chữ duyên bao giờ cũng đi với chữ phận mà. Hãy đừng để chúng nó lạc nhau, tội lắm!
Duyên và Phận, chẳng phải là hai người bạn ham chơi luôn gắn bó với nhau sao, tuy lâu lâu chúng lại thích chơi trò trốn tìm dai dẳng…
Thật dai dẳng lắm…